Giảm thiểu tiềm năng sinh học của amiăng chrysotile phát sinh từ các điều kiện sửa chữa đệm phanh

Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng việc xử lý nhiệt và thao tác cơ học trên chrysotile biến đổi cả về bề mặt và cấu trúc của chúng. Các điều kiện sửa chữa được tạo ra cả việc cấp nhiệt và làm đứt sợi trên đệm phanh. Chrysotile theo những điều kiện này không thể, và không giữ lại tính chất tự nhiên của chúng. Hoạt tính sinh học của chrysotile bằng cách này được giảm nhiều, và có thể trở thành gần như không ở mức hàng trăm độ dưới mức nhiệt chuyển hóa olivince.

Không cần yêu cầu sự chuyển hóa hoàn toàn khoáng chất để gây ra mất mát trong hoạt động. Tiếp xúc với các mảnh phanh bị mòn, điều đã được tạo ra như một hệ quả từ những lực này, có thể có liên quan đến nguy cơ ít hoặc không có đối với các bệnh do amiăng. Việc thổi bay hay làm sạch những mảnh bị mòn, cả hai đều thực hiện công việc trực quan với bụi, có thể không cấu thành bất kỳ nguy cơ amiăng nào cho công nhân.

Việc tiếp xúc với sợi trong các môi trường làm việc như vậy có thể xảy ra do thao tác trên sản phẩm trong suốt quá trình lắp đặt phanh. Việc cắt vát và phóng điện hồ quang của đệm để vừa với phương tiện, làm sạch và tân trang bề mặt phanh (đặc biệt là phanh xe tải lớn, xem Rohl và đồng nghiệp, 1976) tạo ra bụi không ở cùng điều kiện với việc sửa chữa phanh. Những hoạt động này yêu cầu sự chú ý của kỹ sư kiểm soát bụi và vệ sinh công nghiệp. Các đại lý hiện đại cung cấp đệm phanh được sản xuất theo cách thay thế theo từng mẫu cụ thể. Thay đổi thiết kế đã hỗ trợ cải thiện an toàn môi trường làm việc.

Vẫn còn một vài vấn đề khác cần phải xem xét. Dụng cụ khảo nghiệm môi trường cho sợi khoáng NI – OSH – OSHA (kính hiển vi quang học phản pha) thường không phân biệt được giữa sợi đã biến đổi và không biến đổi. Những khảo nghiệm như vậy trong quá khứ “phóng đại” sự tiếp xúc và nguy cơ kèm theo. Công cụ khảo nghiệm chỉ có thể phát hiện ra hình thức. Công nhân trong những môi trường như vậy được trang bị đủ khả năng bảo vệ nhiều hơn cho mỗi lượng sợi. Thêm vào đó, amiăng bị phá hủy cấu trúc nhạy cảm hơn với suy giảm hóa học, và tùy thuộc vào kích cỡ và việc đo đạc mức độ phá hủy, các sợi có khả năng thiếu độ bền sinh học và có thể bị bẻ gãy dễ dàng hơn ở trong phổi.